Thật lạ là chúng ta thường cố tỏ ra mình thật "nice", thật lịch thiệp lúc ở ngoài nhưng mỗi khi về nhà, bạn lại sẵn sàng nổi nóng, phát cáu với anh chị em, với bác mẹ. Cũng thật lạ là chúng ta có thể dễ dàng nói câu xin lỗi khi chẳng may va phải ai đó trên đường, nói cảm ơn khi được người lạ nhường đường, nói yêu một người bạn mới quen nửa năm mấy tháng, thế nhưng tịnh vô chẳng bao giờ bạn mở miệng nói những lời tương tự với các thành viên trong gia đình.
Một câu cảm ơn, một lời xin lỗi rất ngắn nhưng có những người phải trữ gan góc rất lâu mới ra nói ra. Để rồi có thỉnh thoảng, tới thời điểm bạn muốn nói ra thì người cần nghe đã chẳng còn ở đây nữa. Đó cũng là nội dung của câu chuyện đang được cư dân mạng san sẻ nhiều nhất bữa nay - câu chuyện của Quyền Minh, một cô bé lớp 7 kể về người bố của mình cùng lời xin lỗi mà bố em sẽ mãi mãi không nghe được.
Câu chuyện của cô bé lớp 7 này đang được chia sẻ rất nhiều trên MXH
giả dụ những người bạn đồng trang lứa với Quyền Minh vẫn mộng mơ về những chiếc váy xinh, những buổi đi chơi với bạn bè, thì điều độc nhất Quyền Minh thấy ganh tỵ lại là việc phải nhìn các bạn có bố yêu chăm nom. Bởi lẽ bố em đã qua đời khi em bắt đầu lên lớp 6.
Mọi chuyện còn xót xa hơn khi một ngày trước giây phút hai bố con phải chia xa, Quyền Minh đã có một trận cãi vã lớn tiếng với bố, thậm chí còn đập bàn trước mặt ông. Quyền Minh không hề biết đó là lần chung cục em được trò chuyện với bố và cũng không hề biết sẽ chẳng còn cơ hội nào cho em để gửi tới bố lời xin lỗi nữa.
"Mình vẫn chưa xin lỗi bố một lần nào" , Quyền Minh nức nở.
Những giọt nước mắt ân hận của Quyền Minh vì chưa kịp nói xin lỗi bố
Được biết, câu chuyện này được trích từ ). Đây là chương trình truyền hình thực tại giúp cho học sinh được lần trước hết thoải mái trình diễn.# tâm can, tình cảm của mình với gia đình, nhà trường, xã hội...
Lời khích trong nước mắt của Quyền Minh có vẻ như cũng là nỗi lòng của rất nhiều người trong số chúng ta. Bạn có nhớ mình đã làm cha mẹ buồn lòng bao nhiêu lần không? Bạn có nhớ mình đã cãi lời cha mẹ bao nhiêu lần không? Bạn có nhớ mình đã mơ ước được đi đâu đó thật xa, được thoát khỏi gia đình mình bao nhiêu lần không? Và bạn có nhớ mình đã bao lần ngập ngừng câu xin lỗi với cha mẹ nhưng rồi rốt cuộc vẫn chẳng thốt thành câu không?
Chúng ta luôn nghĩ rằng ái tình của cha mẹ là một điều hiển nhiên nên có đôi lúc, chúng ta đã quá vô tâm, vô tâm đến mức làm thương tổn những người chúng ta xót thương nhất. Nhưng bạn có biết rằng thời gian khắc nghiệt đến mức nào không? Không ai biết được tương lai sẽ xảy ra cái vẻ gì, ngay cả sự thương xót hiển nhiên bạn sở hữu ấy cũng có thể mất đi bất cứ lúc nào. Thế nên đừng khiến bản thân phải hối.
Hãy ngừng vô tâm đi thôi, chúng ta còn có thể ở bên bố mẹ chúng ta được bao lâu nữa đâu...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét